Khi Quan Vũ hộ tống xa trượng đi qua Huỳnh Dương, thái thú Huỳnh Dương là Vương Thực ngầm sai tùng sự Hồ Ban đem một nghìn quân vây kín chỗ nghỉ của Quan Vũ, đợi đến canh ba nhất tề phóng hoả thiêu chết. Nhưng khi Hồ Ban rón rén dòm qua khe cửa “thấy Quan Vũ tay trái vuốt râu đương ngồi dựa kỷ, chong đèn xem sách”, thì thất kinh nói: “Thực là người Trời!”. Hai chữ “người Trời” này hé lộ yếu tố phi phàm trong câu chuyện về Quan Vũ.
Quan Vũ mắc mưu quân Tào bị mất thành Hạ Phì, vốn muốn đánh nhau liều chết nhưng nghe lời phân tích của Trương Liêu thì chấp nhận quy hàng để bảo vệ tính mạng của hai chị dâu và chờ ngày đoàn tụ huynh trưởng. Tào Tháo vô cùng kính trọng trung nghĩa của Quan Vũ nên đặc biệt hậu đãi, “lấy lễ khách đãi Quan Vũ, mời đến ngồi trên; lại tặng gấm vóc và những đồ vàng bạc”. “Ba ngày một tiệc nhỏ, năm ngày một tiệc lớn; lại đưa mười người con gái đẹp để hầu”. Thế nhưng, Quan Vũ không lúc nào nguôi nhớ đến Lưu Bị, chỉ mong ngóng tìm anh.
Nếu như nói Tào doanh là chốn hồng trần với những mê hoặc của danh – lợi – tình, thì việc Quan Vũ hướng về Lưu Bị là ẩn dụ cho một người dẫu thân bị vùi chôn nơi thế tục nhưng tâm vẫn khát khao cầu Đạo, hướng về Thiên quốc.
Khi nhận được tin Lưu Bị, Quan Vũ đã “gói hết cả các đồ vàng bạc của thừa tướng cho ngày trước, để ở trong kho. Mười người mỹ nữ để ở nhà trong, ấn Hán Thọ đình hầu thì treo ở nhà sảnh đường, những kẻ hầu người hạ của thừa tướng cắt đến đều không đem đi, chỉ mang những người tuỳ tùng cũ và hành lý tùy thân đi ra cửa bắc”. Đây phải chăng là nói một người khi đã tìm thấy chính Pháp, chính Đạo thì sẵn sàng buông bỏ mọi quyền lực, danh vọng, tiền bạc và ái tình thế gian để bước đi trên con đường tu luyện?
Quan Vũ đã quyết chí đi thì Tào Tháo tìm mọi cách giữ đều vô hiệu. Một người khi đã thật lòng quyết tâm tu luyện, thì không một nhân tố nào có thể níu chân được.
Xem tập tiếp theo:
- Tập 18: Thiên lý tẩu đơn kỵ